Đang yên đang lành chúng tôi đuổi theo tung tích cổ vương thật tốt, nửa đường ra tới cái thiếu nữ áo đỏ, không nói hai lời đã bóp chết “Truy tung khí” của chúng tôi, ngắt lời nửa ngày, thì ra là chung một đám với cổ vương!
Tôi gầm lên một tiếng, quăng cho Tiểu Bạch một cái ánh mắt mau chóng động thủ, nếu cổ vương chạy, bắt lấy cô ta cũng giống nhau, Tiểu Bạch nhảy dựng lên kêu to.
- Tôi đã sớm thấy cô không phải người tốt, đừng nhìn ngươi là nữ, hôm nay tôi cũng phải đánh cô một trận!
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta nổi điên như vậy, chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ hơi lui một bước, duỗi tay nói.
- Chậm đã, các cậu hiểu lầm, tôi không phải đồng bọn với ông ta, tôi là đang giúp các cậu.
Giúp chúng ta? Tôi giữ chặt Tiểu Bạch, hỏi.
- Rốt cuộc cô là ai, như thế nào biết chúng tôi sẽ đến nơi này
Cô ta cười nói.
- Tôi là ai không quan trọng, kỳ thật tôi cũng là trùng hợp đi vào nơi này mà thôi, nhưng là các cậu thật không thể đi về phía trước.
Cô ta nói xoay người chỉ về phía đằng sau.
- Các cậu xem, nơi đó là cái gì.
Tôi ngẩng đầu nương theo ngón tay cô ta chỉ mà nhìn lại, nơi đó là một mảnh vùng quê, thật sự hoang vắng, nơi xa hoang tàn vắng vẻ, là một mảnh rừng cây nhỏ.
Trên vùng quê kia, có một tầng mông lung sương mù, chậm rãi phiêu đãng, trừ những thứ đó ra, cũng không có gì khác.
Tiểu Bạch cũng duỗi cổ về phía trước nhìn thử, nhưng mà cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên cậu cùng tôi nhìn đến không khác nhau lắm.
- Đó là cái gì?
Tôi buồn bực hỏi.
Thiếu nữ áo đỏ lắc lắc đầu, cố ý thở dài một tiếng thật dài nói.
- Hai người các cậu thật là, ngay cả tình huống gì cũng không biết được, mà dám đi tìm người ta đối nghịch.
Cô ta vừa nói chuyện vừa đi lên vài bước, tay vừa nhấc, vòng hai cái trên mắt chúng tôi, tôi mới vừa theo bản năng muốn né tránh, cô ta cũng đã rút tay về, nói.
- Rồi, hai người các cậu xem lại đi.
Tôi chớp chớp mắt, lại không cảm thấy có cái gì dị thường, không thể hiểu được nhìn nhìn cô ta, lại nhìn thử về phía trước, lại tức khắc đã bị dọa hoảng sợ, bên cạnh đồng thời cũng truyền đến một tiếng kinh hô của Tiểu Bạch.
Chỉ thấy tầng sương mù trên vùng quê kia, trong tầng sương mù đó, rậm rạp tràn đầy những vật gì đó màu đỏ sậm, có chút giống là tro bụi, nhưng lại không ngừng mấp máy trong sương mù, nhìn qua lại đáng sợ lại khiếp người, làm người nhịn không được cả người đều nổi lên một tầng nổi da gà.
Thiếu nữ áo đỏ kia hừ một tiếng nói.
- Thế nào, tôi không lừa các cậu chứ, biết đó là cái gì không?
- Là cổ trùng?
Tôi kinh ngạc hỏi, cô ta gật gật đầu nói.
- Cũng tính cậu có mắt nhìn, nhưng mà nói cho chính xác, kia đều là trứng cổ trùng, vừa rồi nếu không phải tôi ngăn đón các cậu, tiểu cường nhà các cậu sẽ dẫn các cậu qua bên đó, nó không sợ, nhưng nếu là các cậu đi qua, bị những trứng cổ trùng kia dính vào trên người, cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu, cũng sẽ bị chết rất thê thảm, phải biết rằng, nơi đó cũng không phải một loại trứng trùng, mà là rất nhiều loại, người ta tính toán muốn đưa các cậu vào chỗ chết, các cậu còn cố tình đi chịu chết.
Cô ta vừa nói, tôi không khỏi hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn cô ta, nghi hoặc nói.
- Nhưng mà, làm sao cô biết chúng tôi sẽ đi ngang qua nơi này, còn có, làm sao cô biết tên cổ vương kia sẽ bày ra mai phục ở nơi này?
Cô ta tỏ vẻ không sao cả đôi tay cho vào túi quần, nhún vai nói.
- Tôi đều nói rồi, tôi cũng là trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy bên kia không thích hợp, đang muốn đi xem xét đến cùng là thế nào, các cậu đã không biết sống chết chạy tới, tôi băng tuyết thông minh như vậy, vừa thấy là biết hai người các cậu là hai cái đầu đất đi tìm cái chết, thế nào, còn không mau cảm ơn tôi đi?
Tôi cùng Tiểu Bạch liếc nhau, đều không hé răng, nghe những gì cô ta nói, thật đúng là giúp chúng tôi, nhưng mà, cái phi trùng truy tung kia bị cô ta bóp chết, cái này…
Tiểu Bạch cũng gãi gãi đầu, có điểm không biết nói cái gì mới tốt, cứ cầm lấy tiểu cường nhà bọn họ, thở dài, dùng sức dậm chân.
- Thôi, ông hai rồi cũng sẽ biết tiểu cường chết thay cho em, ông ấy cũng không thể nói gì, cái kia, tiểu nha đầu, tôi cùng cô ân oán sòng phẳng, ngày nào đó gặp nhau trên giang hồ, cô mà lại chọc tới tôi, tôi sẽ không để yên đâu.
Tiểu Bạch trừng mắt, xoa eo, một bộ lòng đầy căm phẫn lại không thể nề hà, thiếu nữ áo đỏ kia che miệng khanh khách nở nụ cười, tôi không cam lòng nhìn nhìn hướng nơi xa, nhíu mày nói.
- Vị cô nương này, trước cảm ơn cô, ít nhiều gì cũng ở chỗ này gặp được cô, nhưng mà làm sao cô có thể khẳng định rằng tên cổ vương kia đã chạy, còn có, làm sao cô biết ông ta gọi là cổ vương, cô có quen biết người này sao?
Thiếu nữ áo đỏ hơi hơi một bĩu môi.
- Tôi quản ông ta là ai, cổ vương xưng hô không phải các cậu chính mình nói sao, dù sao không phải cái thứ tốt gì, mà chuyện ông ta vì cái gì mà chạy, hì hì, có tôi ở đây nơi này, ông ta đương nhiên là chạy nhanh chạy trốn.
- Chỉ là……
Tôi dậm dậm chân.
- Chúng tôi vẫn phải đi tìm ông ta, ông ta hạ cổ lên một người bạn của chúng tôi, chỉ có bắt được ông ta mới có thể hóa giải, mặc kệ phía trước có cổ trùng gì, tôi cũng phải đến bằng được.
Tôi xoay người đối Tiểu Bạch nói.
- Cậu lưu lại nơi này chờ tin tức, tôi dám cam đoan, cổ vương không có khả năng dễ dàng chạy đi như vậy, mục tiêu chân chính của ông ta chính là tôi, hạ cổ vào Tân Nhã, cũng chỉ là khiêu chiến với tôi, bức tôi đi tìm ông ta, cho nên tôi không thể không đi.
Tôi cất bước muốn đi về phía trước, thiếu nữ áo đỏ nhanh chóng ngăn tôi lại nói.
- Cậu điên rồi chắc, không muốn sống nữa sao, nhiều trứng cổ trùng như vậy, cậu định ăn hết hay sao?
Tiểu Bạch cũng kéo tôi.
- Anh họ anh họ, trước đừng có vội, nếu không thì em gọi điện thoại cho ông hai em thử, hỏi ông hai coi nên đối phó đám trứng sâu chết tiệt này ra sao?
- Không còn kịp rồi, mặc kệ thế nào, tôi đều phải đi thử, yên tâm đi, tôi có biện pháp.
Kỳ thật tôi làm gì có biện pháp, chẳng qua tình thế bức người, không đi không được, Tiểu Bạch cũng muốn đi cùng tôi, tôi khuyên cậu ta ở lại, tôi nói, cậu ta ở chỗ này giúp tôi chiếu ứng, vạn nhất xảy ra chuyện còn có thể đi giúp tôi tìm cứu binh, nếu là hai người đều đi vào, vậy thì không có ai ở lại đi tìm cứu binh hết.
Thiếu nữ áo đỏ cũng muốn ngăn tôi, nhưng đã quyết định sẽ phải đi, phải đối phó cổ vương, vốn dĩ chính là phải đối phó với mấy cái trứng sâu kia, nếu sợ, không bằng không tới.
Cô ta nhăn mi, giống như là đã hạ quyết tâm gì đó, từ trên người lấy ra một cái hạt châu, nhét vào trong tay tôi nói.
- Thật ra đại bộ phận cổ trùng vô hình vô tung, người bình thường nhìn không thấy, cậu mang theo cái này, chẳng những có thể thấy cổ trùng, lại còn có tác dụng tránh độc.
Tôi sững sờ nói.
- Này, đây là cái gì?
Cô ta ai nha một tiếng nói.
- Cậu cũng đừng quản nhiều như vậy, nhớ rõ trở về trả tôi là được, aiz, ai nói tôi có tấm lòng thiện lương chứ, cậu cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để mất nó nha…
Tôi nhìn nhìn thiếu nữ áo đỏ cái không thể hiểu được này, cười cười, nói với cô ta.
- Nếu như đã cầm đồ của cô rồi, dù sao cũng phải để tôi biết cô là ai chứ.
Cô ta dùng sức nhét hạt châu vào trong tay tôi, phất tay nói.
- Ai nha không cần khách khí, đừng đánh mất là được.
Tôi lắc đầu nói.
- Như vậy không được, lỡ đâu tôi một đi không trở lại, còn không biết cô là ai, chẳng phải làm người khác chê cười sao? Cô cần phải nói cho tôi biết cô là ai?
Cô ta dậm chân một cái nói.
- Ai nha, cậu cái người này thật phiền toái, vậy được rồi, cậu nhớ kỹ, tôi tên u Dương Dương.
- u Dương…… Dương?
Tôi sửng sốt, đây là tên kiểu gì vậy, họ u Dương, tên Dương?
- Là u…… Dương Dương, ngu ngốc, biết ngay là cậu sẽ nói sai mà, mau đi đi mau đi đi, nếu không phải ông nội của tôi kêu tôi tới, tôi cũng mặc kệ cậu, hừ…
A, ông nội cô ta? Tôi mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc, cũng có chút không nói nên lời, làm sao vậy, tôi biết ai thì người đó đều có một ông nội phía sau lưng vậy?
Ách, nói như vậy có chút vô nghĩa, mỗi người đương nhiên đều có ông nội, nhưng mà những người tôi gặp được đều có một ông nội vô cùng lợi hại. Tôi gãi gãi đầu, nghĩ thầm ông nội cô ta khẳng định cũng là một người thật là trâu bò.
Cái này u…… Dương Dương ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, thúc giục nói.
- Mau đi đi, nếu mà cậu thật tình muốn đi đua một chút, hiện tại canh giờ vừa vặn, chú ý, tôi cũng chỉ nhìn đến mảng sương mù do trứng cổ trùng hình thành thôi, lại đi sâu vào trong đó có cái tình huống khác thường gì, thì phải xem vận khí của cậu rồi.
Nói xong, cô ta lại tăng thêm ngữ khí dặn dò một lần.
- Nếu là cậu không trụ được nữa, nhớ phải mang hạt châu này ra khỏi đó cho tôi đấy …
Tôi trợn trắng mắt, có chút không nói được gì, còn chưa có đi đâu nha, cô ta đã nói trước mấy chuyện xui xẻo, miệng quạ đen này ……
Nghĩ đến miệng quạ đen, tôi nhớ tới Tân Nhã, trong lòng trầm xuống, lại không nói nhiều, cầm chắc hạt châu màu xám trắng ở trong tay, cất bước đi vào trong mảng sương mù.
u Dương Dương ở phía sau lại kêu.
- Ai, cái hạt châu đó phải ngậm ở trong miệng …
Tôi cúi đầu nhìn, không cần nghĩ ngợi đã đưa hạt châu nhét vào trong miệng, cô ta lại ở phía sau kêu.
- Cẩn thận một chút, đừng nuốt xuống đi nha...
Cô ta không nói câu này còn tốt, vừa nói câu này, tôi thật đúng là bị sặc một chút, thiếu chút nữa nuốt xuống, xoay người vẫy vẫy tay với cô ta cùng Tiểu Bạch, xoay người bỏ chạy, tôi không bao giờ muốn nghe cô ta nói chuyện, cái nha đầu không lựa lời này.
Hạt châu này cũng không biết là thứ gì, sau khi nhét vào trong miệng, lập tức tản mát ra một luồng mùi hương kỳ dị, tràn ngập toàn thân, mảng trứng cổ trùng rậm rạp chằng chịt trước mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu ngừng hô hấp, cùng sử dụng tay bưng kín miệng mũi, tuy rằng u Dương Dương nói, hạt châu này có thể tránh cổ trùng, tôi cũng vẫn không dám quá mức tin tưởng cô ta, ai biết rốt cuộc cô ta có lai lịch gì? Tôi cũng không muốn chui đầu vào bẫy nữa.
Nhưng mà có vẻ như thứ này thật sự hữu hiệu, tôi đi đến trước mảnh sương mù kia, thì thấy đó là một mảnh trứng trùng đỏ như máu, mau chóng tản ra bốn phía, vậy mà lại tránh ra một con đường đi vào trong.
Lòng tôi âm thầm lấy làm kỳ, nhưng cũng bất chấp nghĩ nhiều, lập tức cất bước đi vào.
Ngay sau đó, mảnh sương mù cổ phía sau, lại lặng lẽ khép lại……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo